
Bạn mình, nhanh nhẹn, đẹp trai, người 2 quốc tịch, rất thích dạo bước mơ màng trên những con đường 2 hàng cây xanh ngát trong phố cổ trên con xe cỏ Ducati Scramble 1100 Sport Pro. Mình hay cùng bạn ngồi xổm trà chiều, cafe vỉa hè Ngô Quyền ngắm người dưới tiết trời hanh hao những ngày vào thu. Bạn khoe bạn căn Tam Toà Thánh Mẫu nên người như bạn sinh ra để hầu hạ phụ nữ chứ không phải theo đuổi phụ nữ, có lẽ vì thế mà danh sách những người xếp hàng theo đuổi bạn chắc phải dài bằng 2 con phố Trường Chinh nối liền Đê La Thành.
Mình phục bạn lắm vì mình bấy lâu vẫn chưa có bạn gái kể từ khi lập gia đình đến giờ, dù mình có con xe đua Phượng Hoàng từ thời Minh Mạng Hoàng Đế, thế nên mình mới mạo muội hỏi bí quyết của bạn làm sao được tán được dễ mà hạn chế rủi ro. Bạn cũng thật thà kể cho mình, bí quyết của bạn đơn giản rất, khi nói chuyện lâu lâu mà chuẩn bị đến buổi hẹn đầu, bạn hỏi người ấy (nguyên văn: SO: significant other – đối tác chiến lược, hợp tác phiến diện) 1 câu duy nhất mang tính quyết định:
“Chẳng hay đằng ấy có kinh phí bao nhiêu cho buổi hẹn đầu để mình còn đặng biết đường tìm một nhà hàng thật đẹp cho cả đôi nhỉ?”
Mình mắt tròn mắt dẹt, ô kìa, sao lại hỏi câu thiếu tế nhị, phi ga-lăng mà lại còn lằng nhằng tiền nong. Bạn có thiếu gì đến mức phải chi li từng nghìn lẻ trong khi thu nhập mỗi tháng bạn nhìn như số điện thoại? Bạn lúc í mới thủng thẳng giảng mình nghe:
Nếu 1 cô nào đó bạn có cảm tình thích muốn hẹn bạn, bạn muốn xử trí được nhiều vấn đề bằng 1 câu hỏi này, ví dụ:
– Cô nào mà thích tìm bữa ăn miễn phí sẽ tự out. Bạn cho biếu tặng những người biết ý và trân trọng bạn, chứ những người coi bạn như cái vé ăn miễn phí thì thôi, bạn hỏi câu này xong tiết kiệm thời gian cho cả 2.
– Bạn cảnh báo trước về tình huống sẽ diễn ra, tránh cho cô í sự khó xử như là: ui nay em quên ví, ui nay em không chi được do tài khoản xuống âm, công ty chưa giả lương, chồng cũ em chưa giả nhời.
– Không bị kỳ vọng quá cao khi quyết định ngồi ăn ở chỗ nào, tránh được đại đa số những trường hợp chất lượng đối tác chỉ ở mức 2 sao rưỡi nhưng lại nghiễm nhiên ngồi nhà hàng 5 sao. Với bạn thì 5 sao chỉ là mức bình dân, nhưng bình dân không có nghĩa là nó miễn phí. Có những người cả đời chỉ mong ăn thử cái bánh trung thu của khách sạn 5 sao mà tự dưng dẫn vào ăn cả bữa tối thì người ta shock ngang vì thấy bạn hoang mà sang quá, nhưng sang này là sang chấn tâm lý, không hay.
– Bạn hoàn toàn có thể mời cả bữa nếu thấy hợp, rào cản tâm lý chỉ mang ý nghĩa lọc nhẹ nhàng xem người ấy có sẵn sàng và nghiêm túc với bạn đến đâu. Bạn không hề keo, nhưng bạn không muốn bị xem sự hào phóng của mình là một điểm yếu.
– Và quan trọng nhất, bạn có thể thiết lập được một kỳ vọng hợp tác giữa 2 người thay vì bạn cứ phải đuổi theo một ảo ảnh, đời bạn trả giá quá đắt cho những ảo ảnh rồi.
Vậy nên, bạn cứ nhẹ nhàng hỏi câu này để thấy người ta seen không rep, hoặc thấy người ta lảng dần đi thì bạn tự hiểu là cơ hội ngồi với nhau như 1 đôi nó trôi dần vào sự lãng quên thôi chứ không có gì. Mình hớp từng lời bạn mà thán phục nên bữa trà này, mình mời!
Để lại một bình luận